Vietnamese girl studied in Denmark

Tập 1: Slagelse – the city of snow

Ngày đầu tiên đến Đan Mạch:

Chuyến bay từ Nội Bài, transit 3 tiếng ở Sumvarnabhumi rồi 11 tiếng bay đến Copenhaghen Airport của Đan Mạch. Tôi ra đi vào ngày cuối cùng của tháng 1, áo đơn áo kép , mũ khăn đầy đủ , vừa để tiết kiệm cân hành lý, vừa chuẩn bị tinh thần “hào hứng và hăm hở” nhìn thấy tuyết lần đầu tiên trong đời!!!

Lần đầu tiên bay lâu như vậy , may mình có chị Cúc , cùng khóa học nên buôn dưa cũng thấy nhanh hơn và đỡ đơn độc!!! Khi Transit ở Thái,đống quần áo trên người sang thành phố 28độ C trên nên nặng trịch và nóng bức!!! hai chị em bắt chuyện với đôi vợ chồng già người Đan Mạch , sang Thái nghỉ , giờ bay về nhà!! Bọn mình hí hửng hỏi han, bảo bọn cháu hào hứng nhìn thấy tuyết lắm, họ tròn mắt kiểu ngạc nhiên và cười xòa ( sau này mình mới hiểu tại sao, tuyết không tuyệt vời như mình nghĩ! Hehe). Và bắt đầu trò chuyện bằng tiếng anh còn ngượng nghịu và chưa quen…oh my english!!!

Sân bay Copenhaghen hiện ra nhìn to và hiện đại ,bắt đầu nghe tiếng Đan Mạch xì xồ…theo chỉ dẫn hai chị em ra bắt tàu về Slagelse. Cái giây phút ra khỏi sân bay đứng ở Ga tàu, dù cánh có 2 bước chân thôi nhưng cả đời mình không thể quên cái lạnh ấy…Cái lạnh chưa bao giờ mình thấy ở Hà Nội gió mùa đông bắc, ở Sapa hay bất cứ cái lạnh nào mình đã trải qua!!! Vì không chịu chờ kĩ nên nhảy luôn lên tàu gần nhất đến Copenhaghen H rùi lơ ngơ đổi tàu!!! Hai chị em , mỗi người gần 50kg hành lý!! Tài sản của em khi ra đi : 1 vali to 30kg check-in qua quăng quật đã vỡ tay nắm, 1 vali xách tay 20kg vần lên máy bay rùi lại vần xuống, một balo hơn 10kg để con lap, loa và đống báo và sách cố nhét lúc lên đường!!! Chị đồng hành với mình cũng cân nặng tương tự , thêm con vali to còn vỡ bánh xe, kéo thật là khổ sở!!!Nhưng suốt quá trình về Slaglse bọn mình luôn được người đi đường giúp đỡ…Đến Slaglse station…hai chị em hò reo…mình đã sống sót!!! Lần đầu tiên đi xa và đi lâu như vậy!!! Cô bạn Tutor đến đón mà hai chị em mừng như gà con gặp mẹ!!!

Kí túc xá University College Zealand

Giây phút đầu tiên mình nhìn thấy trường mình sẽ học , mình thấy yêu quý vì vẻ nhỏ nhắn, thân thiện và nhiều màu sắc của nó. Mỗi dãy gồm khoảng 10 phòng riêng, lối đi chung ở giữa,khu vực sinh hoạt chung gồm phòng khách, bếp và phòng giặt. Trường học nhỏ mấy block nhà 4-5 tầng , một phía là các phòng chức năng : cateen, thư viện, phòng học và phòng gia ó viên; một phía là các dãy phòng chúng tôi ở. “ xét một cách toàn diện”, mình đi học không phải chui ra ngoài trời, mất 2 bước chân là tới!!!

Phòng 46 thân yêu của mình ( như tất cả các phòng khác) có một cái cửa sổ to thật to, một cái giường đơn, một cái bàn uống nước và ghế ( kiểu để tiếp khách) , một cái bàn học và tủ sách. Toilet riêng trong phòng, và một tủ quần áo gắn vào tường!!! Quả là quá tuyệt vời và tiện nghi với giá 1,650 kr ( khoảng hơn 6tr ở một đất nước Bắc Âu đắt đỏ như Đan Mạch ). Thích nhất vẫn là cái cửa sổ to đùng, mình có thể ngắm tuyết rơi , ngắm cây cối xanh lá khi sang xuân hay hoa nở khi vào hè, thấy đêm trăng tròn hay ánh đèn làm việc từ sáng sớm của khu bếp bệnh viện ở đối diện…để thấy mình không đơn độc!!!

Nơi kí túc xá là nơi ghi dấu nhiều kỉ niệm của bọn nhí nhố tự gọi mình là “ Crazy in Slagelse” , từ việc tự nấu nướng ăn uống, hát hò, uống rượu trong dịp nào đó. Từ việc lịch vệ sinh bếp và phòng khách 1 lần/tuần, lúc đầu thì chăm nhưng sau đứa nào cũng lười bảo “ Bao giờ dọn gọi tao!” thế roài líp trong phòng, đứa nào bẩn quá ko chịu được thì tự dọn , hoặc dọn phần của mình thoai, một góc thoai! Hehe

Nhớ phòng khách ấm cúng có ghế sofa thoải mái nhất quả đất, nó thực sự là cái ghế thoải mái nhất mình đã từng ngồi và nằm ưỡn ẹo ôm các bạn xem phim . Một đứa chọn phim hay ho nào đó download trong lap, cắm vào ti vi, tắt đèn, cả bọn nằm ghế sofa , đắp chăn và enjoy như ở nhà!!! Và lần nào cũng thế, sau 5phút là mình ngủ say sưa đến khi…hết phim!!!khi tỉnh dậy thì tỉnh bơ nhìn bọn nó, , là “ phim hay quá m nhỉ!?” có đứa đang sụt sịt vì phim xúc động, rùi chui vào giường ngủ tiếp!!! Khi ngủ ngon như thế , mình hiểu ra rằng mình đã rất thoải mái với phòng khách, ghế sofa và các bạn xung quanh…và ngủ như một đứa trẻ ở ngôi nhà của mình!!!

Cũng chính kí túc xá này, mình ngồi trong phòng nghe thấy tiếng khúc khích ngoài hành lang thế là thò cổ ra hóng hớt, thế là nhập hội buôn dưa cùng, rùi 3 đứa buôn dưa lại gõ cửa đứa nữa…một lúc thì 7-8 đứa con gái cười nói bả lả ngoài hành lang ,thường là nói xấu , trêu nhau hay sang dọa ma đứa nào đấy!! Vui nhất là đứa nào mới đi du lịch 1-2 ngày về lại kí túc , cả bọn xồ ra đón ,ôm hun nhau rùi chia nhau quà của đứa mới về, thường chỉ là postcard thôi ( sinh viên nghèo mà, làm gì có tiền mua quà to)…

Những điều chỉ có thể xảy ra ở Slagelse :

Slagelse là một thành phố nhỏ ở đất nước nho nhỏ của Đan Mạch, cả thành phố chỉ có mấy nghìn người, khu trung tâm có nhà thờ, một shopping center,một phòng giao dịch của ngân hàng,một thư viện ,mấy cái siêu thị nhỏ và những block nhà cổ đúng kiểu Scandinavia ( gồm Đan Mạch , Thụy điển, Na Uy, Phần Lan) làm quán ăn, quán cafe và quán bar …Nói thật là khu trung tâm nhỏ , chả đông người đi lại đâu…và là nơi duy nhất để đi chơi khi …chán ở nhà!! Nói là nhỏ nhưng nó cứ theo hình vòng tròn quanh nhà thờ, nên đi loanh quanh gần thành xa, mất một thời gian đầu mình mới tìm được đường ngắn nhất ra nhà ga để không “ mua đường” trong tuyết!!

1,Mình hiểu thế nào là cảm giác “ tự kỉ” xuất hiện thành cơn khi hơn 2 ngày không ra ngoài đường vì lạnh , vì bận việc nọ việc kia hay đơn giản vì không có việc gì phải ra ngoài!!! Triêu chứng là chán nản, không muốn làm gì, không muốn nói chuyện với ai, người cứ ì ra và mặt cứ đần thối! Lúc đó , cách xử lý tốt nhất là phi ra ngoài đường, đôi khi là mặc thật ấm, cắm tai nghe nhạc , đi bộ dọc con đường vào trung tâm ngắm tuyết phủ lên cây cối , ngắm trời có những tia nắng hiếm hoi, vào một hàng bán đồ lưu niệm hay đơn giản chỉ là ngồi hít thở ở một băng ghế đá, đi một con đường chưa đi bao giờ…vậy là khi về thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng…

2,Chỉ có ở Đan Mạch, tuyết rơi đến tận giữa tháng 3, tháng 4 mà vẫn hơn 10 độ, ra ngoài đường chả có ma tây nào, mơ ah mà có đồ ăn vặt hay tạt chỗ nọ chỗ kia như Hà Nội…thế nên phải học cách sống “ vắng người” và tự làm mình phấn chấn hơn!! Nhiều khi mình tự hỏi, bao giờ thì đến mùa xuân??? Cảm giác thích thú nhìn thấy tuyết , chơi đùa , chụp ảnh tung xòe qua đi khi bị tuyết thấm qua bốt da, tê cứng , đầu ngón chân như muốn rụng ra, mình nhảy tưng tưng vì sợ …hoại tử. Khi rùng mình sợ hãi trước cái lạnh , mũi da mặt và đầu ngón tay như bị kim châm!!! Ôi, giờ em sợ bão mưa tuyết mà phải ra ngoài đường lắm.

3, Điều mình yêu nhất ở Slagelse có lẽ là thiên nhiên…ôi , khi vào xuân roài thì niềm vui to lớn của mình là mỗi chiều đi bộ ra hồ nước. Gần ktx có 3 cái hồ nước, một cái nho nhỏ mình ít đi, một cái rộng ở gần trung tâm nơi người dân hay ra ngồi dã ngoại, trẻ con chơi đùa với bọn vịt và uyên ương ục ịch , nơi Kommun ( hội đồng thành phố) hay tổ chức hoạt động hát hò . Một cái hồ to nhất bao quanh bởi rừng tuyệt đẹp!!! Cành lá xanh mát tỏa xuống mặt hồ!!! Thiên nhiên đẹp thế này, hoa Châu Âu đẹp thế này bảo sao người ta thích ra ngoài hít thở khi trời ấm lên hay ngày cuối tuần rỗi rãi…

Phải, Slagelse nhỏ nhắn, thanh bình và đáng yêu…nhưng điều mình nhớ hơn là những con người mình đã gặp , cùng chung sống và yêu thương trong thời gian mình ở Slagelse…Chờ mình kể ở tập 2 nhé…!!!

12 Likes